Chỉ nguyện, kiếp này bình an, năm tháng tĩnh lặng.

Posts tagged “Xuyên qua chi phiêu hành thiên hạ

Xuyên qua chi phiêu hành thiên hạ – chương 22 23 24

Chương 22

Đoàn người vội vã chạy vào Thanh Thành, trọ trong một khách điếm sang trọng, cũng tìm đại phu trong thành tới chữa trị cho Lăng Phong.

Sau khi chẩn bệnh, đại phu nhíu mày thật sâu, thấy thế mọi người trong lòng đều có dự cảm không tốt.

Từ Chính hỏi: “Đại phu, tình hình thế nào?”

“Này…………..” Đại phu ấp a ấp úng.

“Có chuyện đừng ngại nói thẳng.”

(more…)


Xuyên qua chi phiêu hành thiên hạ – chương 21

Chương 21

Bầu không khí trong đội ngũ có chút cổ quái, đại sư huynh một bộ dạng áy náy làm sai chuyện muốn cùng ta giải thích, mà ta cuối cùng vẫn bất động thanh sắc đem trọng tâm câu chuyện dời đi, khiến mọi người cho là ta không tha thứ cho đại sư huynh.

Mọi người lo lắng nhìn trộm hai người bọn ta, đây đều là họa do đầu óc giàu trí tưởng tượng rước lấy, cùng ta một điểm cũng không quan hệ, ta vô lương tâm nghĩ.

(more…)


Xuyên qua chi phiêu hành thiên hạ – chương 20

Chương 20

Tiểu sư đệ đột nhiên đưa tay kéo tóc của ta, xuống tay một chút cũng không lưu tình, ta cả da đầu thiếu chút nữa bị hắn thu xuống, “Làm sao vậy? Có chuyện gì hảo hảo nói?”

“Ta không kéo ngươi, ngươi sẽ phản ứng ta, ta đã gọi ngươi mười tiếng rồi.” Tiểu sư đệ nhướng mi nói, cuối cùng liếc Ngải Á một cái.

“Nói đi, chuyện gì xảy ra?” Ta đem tóc từ trong tay tiểu sư đệ cứu vớt ra.

(more…)


Xuyên qua chi phiêu hành thiên hạ – chương 19

Phần trong ngoặc không tô màu là của tác giả, có tô màu là chú thích của ta :D

Chương 19

Tiểu nhị đưa tới nước nóng, Ngải Á làm trò trước mặt ta cởi ra thắt lưng, động tác tuy rằng quyến rũ, thế nhưng rất trúc trắc, nhìn nhìn, ta thiêu mi, thảo nào có chút quen mắt, này rõ ràng là động tác cởi áo của hoa khôi thanh lâu kia, hắn đây là đang ra sức học tập.

Động tác thoát y vũ cuối cùng, là xoay thắt lưng mở mông ra, nhãn thần khiêu khích tống xuất một cái mi gió, việc này Ngải Á học không đến, suy nghĩ cả nữa ngày không làm tới cùng, cuối cùng thật vất vả hạ quyết định quyết tâm bất cứ giá nào, thế nhưng lại học chẳng ra ngô ra khoai.

(more…)


Xuyên qua chi phiêu hành thiên hạ – chương 18

Chương 18

Mùi vị của hắn không giống bình thường, hương vị ngọt ngào của cam lộ mân côi, làm cho người ta muốn ăn đến tận xương tủy………….Hôn hôn lý trí lại lần nữa như đàn đứt dây, ta gắt gao ôm hắn, động tác có chút luống cuống, thật muốn đưa hắn nhào nặn tiến vào trong cơ thể ta…………..Mắt thấy sẽ ma sát đến bốc cháy, ta cố sức dứt ra, dõi theo đôi môi đỏ au của hắn, trọng trọng thở dốc. Hắn vốn ngày thường đã xinh đẹp, hiện giờ đôi mắt mờ mịt, môi đỏ mọng kiều diễm ướt át, thấy thế nào như món ăn đầy màu sắc, thật muốn đem hắn ăn sống nuốt tươi, khàn khàn thở dài, loáng một cái một đạo kình khí đánh ra, đem ngọn đèn dập tắt, trước mắt tối sầm, lúc này mới thoát khỏi hấp dẫn quấy nhiễu.

(more…)


Xuyên qua chi phiêu hành thiên hạ – chương 17

Chương 17

Ngải Á lạnh lùng nhíu mày, “Ngươi rất thích có phải hay không?”

“Cái gì?”

‘công tử, ngươi lớn lên thật tuấn, tâm thiếp nhanh đập thình thịch, công tử……………ngươi sờ sờ thiếp…………..’

Trong tay đột nhiên có cái gì đó mềm mại, xúc cảm này rất quen thuộc, đang muốn buông ra, Ngải Á mạnh mẽ đứng lên, dùng sức đẩy nữ tử bên cạnh ta ra, lạnh lùng nói: “Cách xa hắn một chút.”

(more…)


Xuyên qua chi phiêu hành thiên hạ – chương 16

Chương 16

Sau khi Ngải Á khỏi bệnh, chúng ta tiếp tục gấp rút lên đường, cũng không biết có phải hay không ta bị ảo giác, từ sau khi thượng dược cho Ngải Á, bầu không khí hai người chúng ta trong lúc đó luôn có chút không được tự nhiên.

Huyện Hoàng Hải nổi tiếng nghèo khổ, mọi người quần áo tả tơi, xanh xao vàng vọt, hoa màu không thể sinh trưởng, mặt đất nứt nẻ, sông ngòi khô cạn, ở diêu động, gặm rễ cây cỏ………………….Chúng ta vừa tiến vào huyện Hoàng Hải, những người dân ven đường liền nhìn chằm chằm vào chúng ta, giống như chúng ta là dê béo đợi làm thịt, làm cho người ta cực không thoải mái.

(more…)


Xuyên qua chi phiêu hành thiên hạ – chương 15

Chương 15

Ngải Á  hư thoát (mất nước) kéo dài, yếu ớt nằm trên giường, sắc mặt xanh trắng như quỷ.

Ta đem thủ lô (lò sưởi nhỏ có thể cầm trên tay) đặt trên bụng hắn, “Sẽ ấm áp hơn.”

Ngải Á tiêu chảy kịch liệt, thế nhưng hắn thể chất đặc thù, đại phu căn bản xem không ra, ta lo lắng nói: “Ngươi ngoại trừ ăn linh chi và uống mân côi lộ thủy ra, còn nếm qua cái khác không?”

(more…)


Xuyên qua chi phiêu hành thiên hạ – chương 14

Chương 14

Với tình huống trước mắt đến xem, vô cùng nghiêm trọng, để giảm bớt những phiền toái không cần thiết và đánh lừa tai mắt, sau khi chúng ta thương lượng, dịch dung lên đường. Ta và Ngải Á giả dạng thư sinh văn nhược, tuy rằng ta cảm thấy ta và Ngải Á khí chất không thích hợp diễn thư sinh, nhưng dưới bàn tay kỳ diệu của tam sư huynh, giả trang giống như đúc, đại sư huynh và ngũ sư đệ giả thành hộ viện, tam sư huynh giả làm công tử phong lưu, tiểu sư đệ giả làm nữ oa, không cần phải nói, tiểu sư đệ lớn lên phấn nộn nộn, môi hồng răng trắng, còn có năm đó chưa đến 12 tuổi chưa trưởng thành, quả thật cùng một cái nữ oa không sai biệt lắm.

(more…)


Xuyên qua chi phiêu hành thiên hạ – chương 13

Chương 13

Đêm qua đột nhiên mưa to, sơn đạo lầy lội trơn tuột, không thích hợp hành tẩu.

“Giữa trưa lại đi đi.”

“Hảo, linh chi trên người còn đủ không?”

“Có thể duy trì đến dưới chân núi.”

(more…)


Xuyên qua chi phiêu hành thiên hạ – chương 12

Chương 12

Thanh âm hắn có chút gay gắt, tự dưng khiến người ta trong ngực sợ hãi, ta liếc nhìn hắn, “Không có làm cái gì, Không Nhi giúp ta thượng dược.”

Bởi vì Ngải Á xuất hiện, động tác của Không Nhi dừng lại, tay như trước vòng trước ngực ta, Ngải Á xanh mặt đi tới, đem Không Nhi đẩy ra, “Vân tiên sinh tìm ngươi có việc.”

“Thật không, ta đây đi trước, đồ ăn ta đặt ở đây, phải thừa dịp còn nóng ăn.” Không Nhi đem đồ vật này nọ bỏ xuống vội vàng chạy đi.

Ngải Á đem đồ vật này nọ cầm lấy, giúp ta băng bó, kỳ quái nói: “Các ngươi thật thân thiết.”

(more…)


Xuyên qua chi phiêu hành thiên hạ – chương 11

Chương 11

Ba!

‘Vân nha đầu’ hung hăng quăng cho Ngải Á một cái tát, Ngải Á bộ dạng trắng trẻo, không bao lâu ba chưởng ấn (dấu hình bàn tay) đột nhiên khắc trên mặt, ta nhíu mày, ba chưởng ấn kia thật sự chết tiệt chướng mắt.

“Hồ mị tử!” ‘Vân nha đầu’ nghiến răng, đột nhiên nâng cầm Ngải Á lên, trong miệng tấm tắc, “Trách không được có thể đem Thiếu Chủ mê hoặc đến trà không nhớ cơm không nghĩ, nhìn một cái da thịt này, một cái khuôn mặt này, sinh trưởng trên người một tên nam nhân thật sự là lãng phí, ngươi nói………..Ta nếu đem khuôn mặt này hủy đi, Thiếu Chủ còn có thể mê luyến ngươi như vậy không.”

(more…)


Xuyên qua chi phiêu hành thiên hạ – chương 10

Chương 10

Ở Lạc tiểu thôn dưỡng sức ba ngày, chúng ta vốn tính toán hôm nay khởi hành, nhưng không khéo sáng sớm ngủ dậy, lại nổi lên mưa to, trời âm u, mưa này một chốc cũng không ngừng, xem ra hành trình lại phải trì hoãn.

Bởi vì trời mưa, tuy rằng đã giờ Thìn, nhưng trời vẫn như cũ tối mù mịt, ta theo thói then không thể ngủ tiếp được, đẩy đẩy Ngải Á trong lòng, nói: “Nên rời giường rồi.”

(more…)


Xuyên qua chi phiêu hành thiên hạ – chương 9

Chương 9

Chúng ta ở tạm nhà của một đôi lão phu thê, lão phu thê rất hiếu khách, tuy là ở nông thôn không có sơn trân hải vị gì, thế nhưng tay nghề của đại nương rất không tồi cháo trắng dưa cải rất có hương vị, chúng ta mấy người một ngày một đêm chưa hề hảo hảo ăn gì, khi ăn không khỏi lang thôn hổ yết (ăn như hổ đói), Ngải Á ngồi một bên không ăn, có chút thất thần.

(more…)


Xuyên Qua Chi Phiêu Hành Thiên Hạ – Chương 8

Chương 8

Địch nhân không biết lúc nào sẽ tìm đến đây, đợi sau khi thương thế của ta chuyển biến tốt đẹp, chúng ta lập tức lên đường, bởi vì lo lắng tình trạng vết thương của ta, tốc độ đi thong thả. Ngải Á nhếch môi, đi theo bên cạnh ta.

Khu rừng này cây cối xanh tươi, đường nhỏ đan xen phức tạp, đi đến giờ ngọ mọi người đều mỏi mệt, ngực ta luôn trướng trướng khó chịu, khi mọi người dừng lại nghỉ ngơi, ta thở hổn hển thật lâu, ngực sinh ra phiền muộn. Tin tưởng sắc mặt bình tĩnh hiện tại của ta rất khó xem, bởi vì sư huynh bọn họ thỉnh thoảng dùng ánh mắt lo lắng nhìn ta, vì để bọn họ yên tâm, ta cố gượng cười.

(more…)


Xuyên Qua Chi Phiêu Hành Thiên Hạ – chương 7

Chương 7

Ngải Á lại bị bệnh, thân thể hắn hiện tại không thích hợp gấp rút lên đường, chúng ta lại cần phải tạm hoãn lộ trình, vừa vặn có thể lợi dụng đoạn thời gian này để nghỉ ngơi, chọn mua một ít thứ cần thiết trên đường đi.

Theo Bách Hiểu Sanh đường đi trong bản đồ rất phức tạp, nếu muốn đưa tiêu đến đó nhất thiết phải hảo chuẩn bị trường kỳ chiến đấu. Đối với Ngải Á hơi một tí liền ngã bệnh, tiểu sư đệ nói rất nhiều lời oán giận, nói thẳng người này kiều nhược, chưa từng chịu khổ gì gì đó, ta cảm thấy tiểu sư đệ nói như vậy đối với Ngải Á có phần không công bằng, ta nói tiểu sư đệ hai câu, hắn rống ta, nói ta đối xử với Ngải Á quá quan tâm. Ta quan tâm Ngải Á là xuất phát từ đạo nghĩa, hơn nữa hắn là do ta áp tiêu, chung quy không thể không chú ý đến quyền lợi của hắn, cho nên ta chỉ nói tiểu sư đệ tâm tính hài tử cố tình gây sự.

(more…)


Xuyên Qua Chi Phiêu Hành Thiên Hạ – Chương 6

Chương 6

Đến tối mưa to như trút nước, may mà chúng ta đúng lúc tìm được một gian miếu đổ nát, trên người ta chỉ có tí ẩm ướt. Chúng ta nhóm đống lửa, đem ngoại sam treo lên hong khô, y phục ẩm ướt mặc trên người lâu sẽ sinh bệnh, mấy sư huynh đệ chúng ta thoát cái chỉ còn lại áo lót, ta thấy Ngải Á không nhúc nhích, đến ngồi bên hắn nói: “Cởi y phục ra hong khô một tí, bằng không hàn khí nhập cốt sẽ ngã bệnh.

(more…)


Xuyên Qua Chi Phiêu Hành Thiên Hạ – Chương 5

Chương 5

Ta vỗ vỗ hai má hắn, đôi mắt Ngải Á hơi hé mở, mơ mơ màng màng kêu, “Ngô……….”

Ta yên lòng, thở phào một hơi, không chết là tốt rồi. Vắt khô khăn vì hắn lau đi mồ hôi trên trán, hắn đột nhiên nhíu mi, lại rên rỉ, đôi môi bị cắn không còn chút huyết sắc, không nghĩ tới đau đớn của hắn có lẽ là do tiếp xúc, đại sư huynh bốc thuốc rồi sắc hảo dược còn phải mất một khoảng thời gian, trong thời gian này dù sao vẫn không thể để hắn đau như vậy.

(more…)


Xuyên Qua Chi Phiêu Hành Thiên Hạ – chương 4

Chương 4

“Làm sao vậy, không thoải mái?” Ngải Á sắc mặt khó coi, ta muốn xem nhẹ cũng không được.

“…………..Không.”

Hắn đã không muốn nói, ta cũng không miễn cưỡng. Ta lo lắng hắn cậy mạnh, cho nên để cho tốc độ đi của mọi người chậm lại một chút. Tiểu sư đệ là người tâm tính hài tử, đi với tốc độ chậm như vậy hắn chịu không nổi, đại sư huynh và ta cùng nói một tiếng, vung lên mã tiên, quất lên mình ngựa, con ngựa ăn đau, hí vang một tiếng lao đi, hiện tại là giữa mùa hạ, thời tiết khô ráo, tiểu sư đệ ở phía trước tùy ý chạy như bay, chúng ta theo sau liền gặp họa, miệng ăn đầy bụi đất.

(more…)


Xuyên Qua Chi Phiêu Hành Thiên Hạ – chương 3

Chương 3

Đại sảnh yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng thùng thùng, liên tưởng đến lão nhân vừa rồi bỏ mạng ly kỳ, có chút kinh sợ, lại phát huy một chút sức tưởng tượng, chỉ cảm thấy sau gáy bốc lên từng trận âm phong.

Tiểu Chu thanh âm run rẩy bộ dáng bất ổn, hai chân như nhũn ra, toàn bộ treo lên cánh tay ta. Đại hắc rương đột nhiên phát ra tiếng vang, mặc dù có chút quái dị, nhưng ta cũng không tin vào quỷ thần, trái lại không hề sợ hãi, nhìn thân thể Tiểu Chu run rẩy cùng phấn chấn không sai biệt lắm, kỳ quái hắn nếu sợ như vậy, tại sao không trốn đi.

(more…)


Xuyên Qua Chi Phiêu Hành Thiên Hạ – chương 2

Chương 2

Phụ thân và mẫu thân là thanh mai trúc mã, tình cảm thâm hậu, 14 tuổi thành thân, 15 tuổi có ta, quả nhiên là kết hôn sớm sinh sớm. Năm ta 18 tuổi, phụ thân quyết định chậu vàng rửa tay (gác kiếm lui về làm thê nô đó =]]), đem vị trí tiêu đầu truyền cho ta, ta thực giật mình với quyết định của phụ thân đây, phụ thân năm nay mới 33 thôi, chính là thời kỳ hoàng kim của một người nam nhân.

(more…)


Xuyên Qua Chi Phiêu Hành Thiên Hạ – Chương 1

Chương 1

Âm phủ đưa đến đại lễ vật thật tốt, ta cư nhiên ở thế giới khác sống lại, thế nhưng hận chính là chưa từng uống qua chén canh Mạnh Bà vẫn còn nhớ rõ chuyện kiếp trước.

Mười năm như một giấc mộng, năm tháng trôi qua một cách vô ích. Kiếp trước ta là một tên phản nghịch, chung quy nghĩ muốn theo đuổi đủ loại khoái hoạt.

Thế nhưng, cảm giác sau khi theo đuổi, lúc nào nghênh đón linh hồn ta cũng là một khoảng hư không.

(more…)